Tôi bị sốc, cố nhìn lên, xuyên qua màu máu trước mắt vậy mà lại có một người mặc áo bào màu đen xuất hiện ở phía trong, che đầu và mặt, trầm mặc nhìn chằm chằm tôi, trên người toát ra một chút hắc khí.

Chính là A Nam!

Làm sao anh ta có thể đột ngột xuất hiện như vậy? !

Hoàng Cửu Khanh đang làm phép, không có cách nào phân thân, Thần Quân Giải Trĩ đã lao lên, dừng lại ngay trước mặt A Nam. Giữa tiếng cười điên cuồng của A Nam, bầu trời phía trên vách núi đột nhiên trấn động, trời đất thay màu, dường như mơ hồ có tiếng còi vang lên hướng lên trời từ cốc.

Tôi không khỏi kinh hãi, muốn đứng dậy, nhưng đã không thể làm nổi nữa. Loại sức mạnh quái dị đó vậy mà đã khống chế tôi ở trên Đá Thông Thiên, cùng lúc đó, Hoàng Cửu Khanh vẫn hét lên:

- Đừng phân tâm...

Con bà lão! ! Ai mà có thể không phân tâm vào lúc này? Màu máu trước mặt nhanh chóng làm mờ hai mắt tôi, một loạt tiếng gầm kỳ quái bên tai, đất trời chuyển động, núi non rung chuyển. Tôi vào lúc này đang ở trên Đá Thông Thiên, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, trong lòng hoảng loạn. Một cỗ sức mạnh cực lớn đột nhiên bao phủ lấy thân thể của tôi, tôi chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang một trận, cả người bất tỉnh.

Trong bóng tối, cơ thể như thể đang liên tục rơi xuống, xung quanh là bóng tối, tôi muốn vươn tay nắm lấy một thứ gì đó nhưng chỉ có một sự trống trải vô tận. Một cảm giác vô cùng nặng nề khiến lòng tôi lo lắng, cảm thấy mình như biến thành đám mây, thành phiến lá, bồng bềnh, phất phơ, mơ hồ, bơ vơ...

Không biết qua bao lâu, ý thức dần dần trở lại, tôi vô thức duỗi tay ra, nhưng lại chạm vào một bức tường đá ấm áp. Tôi mở mắt ra liền phát hiện mình đang ở trong một cái hang tối, chỉ là những phiến đá xung quanh có vẻ như màu đỏ sẫm, cho nên trong bóng tối phát ra ánh sáng chập chờn màu đỏ sẫm. Tôi cố gắng mở to mắt, hơi nhìn thấy cảnh vật xung quanh.

Đây là một hang động có bán kính hàng chục mét, mặt đất gồ ghề, không bằng phẳng, nhưng trên đỉnh đầu dường như là một hố đen cực lớn, nhìn thoáng không thấy tận cùng, áp lực của sự tối tăm cảm giác như vô tận, khiến người ta khiếp sợ.

Nhưng xung quanh tôi có một luồng không khí ấm áp, đến cả hơi thở của tôi dường như cũng nóng rực. Tôi ngạc nhiên đứng lên, nhìn vào cái hang đáng sợ này, trong lòng tôi nảy ra một suy nghĩ.

Đây là đâu?

Đột nhiên, ta đau đầu, ôm trán, chậm rãi nhớ tới cảnh tượng trước khi hôn mê.

Tôi đang trên Đá Thông Thiên, muốn thông qua phép thuật nháy mắt qua ngàn dặm để về Thành Bình Sơn, nhưng vào phút cuối, A Nam đột nhiên xuất hiện. Sau đó, mắt tôi tràn đầy màu máu, trời đất chấn động, tiếng huýt sáo tiếp tục...

Vậy nơi này chắc chắn không phải Thành Bình Sơn rồi?

A Nam chết tiệt.

Tôi thầm nguyền rủa trong lòng, chẳng lẽ tên này đã lẩn quẩn trong bóng tối, vào lúc tôi không thể hành động mà đột ngột ra tay?

Nhưng làm sao anh ta biết chúng tôi sẽ đến đây, mà nắm bắt thời cơ lại chuẩn xác như vậy, ẩn thân rõ là kín đáo, mấy người chúng tôi đều đã không phát hiện ra anh ta.

Hoàng Cửu Khanh.

Tôi lại nghĩ đến người này, một ý nghĩ không rõ lập tức nổi lên, chẳng lẽ lão và A Nam là cùng một hội?

Người này vốn xuất thân bí ẩn. Lão cố ý dẫn tôi đến nơi này, để tôi trốn thoát thông qua Đá Thông Thiên vì muốn hại tôi sao?

Đá Thông Thiên, thực sự có sức mạnh quảng đại trong nháy mắt đi ngàn dặm?

Trong lòng tôi hiện ra một đống các câu hỏi, đan xen vào nhau, nhưng tôi hiện tại lại không có thời gian để suy nghĩ, lúc này Thần Quân Giải Trĩ và Dương Thần vẫn đang ở trên vách đá Thông Thiên, mà tôi thì lại đến đây...

Đúng rồi, tôi đột nhiên vỗ trán, tôi biết đây là nơi nào rồi. Nếu không có gì sai sót gì, nơi này hẳn là ở dưới Đá Thông Thiên, bên trong vách đá Thông Thiên!

Vừa nãy cảm thấy như liên tục rơi xuống, điều đó cho thấy tôi là bị ngã xuống rồi. Tôi không khỏi lo lắng, tôi nhìn lên nhưng trời đã tối, dường như tôi đã rơi xuống một cái hố rất lớn, không thể thoát ra được.

Đây có phải là âm mưu của đối phương, mục đích thực sự của họ là đối phó với tôi? Vậy cả làng Thiên Thủy, từ vụ bắt cóc Dương Thần đến tất cả những lời ngụy biện phía sau, lẽ nào đều là thông đồng với nhau, chỉ để lừa gạt tôi vào thời điểm mấu chốt này?

Nhưng vậy cũng tốn quá nhiều công sức rồi, muốn đối phó với tôi sao không trực tiếp vác kiếm mang súng đánh một trận cho xong. Phúc Duyên Trai chẳng phải là cao thủ như mây sao? Chẳng cần nói đến ai khác, cái tên Liễu Vô Ngôn kia lại thêm lão yêu bà thì cũng đủ cho tôi ra bã rồi, chưa kể đến chủ nhân của Phúc Duyên Trai sâu không thấy đáy…

Đột nhiên, ở sâu trong hang động, một tiếng gầm trầm kỳ quái vang lên. Tôi hơi giật mình, mở mắt nhìn, nhưng một luồng khí nóng xông thẳng vào mặt tôi, tôi vô thức bịt mũi và miệng, lùi lại hai cái bước, trong tiềm thức lấy ra nhẫn huyết ngọc, đeo vào tay, cảnh giác nhìn về phía trước.

Đây là cái gì vậy?

Quái vật, hay là...

Chung quanh im lặng chết chóc, sau tiếng gầm rú trầm thấp kia thì không có thanh âm nào, nhưng một cỗ sức mạnh không thể giải thích được đang lặng lẽ lan tràn trong toàn bộ động, tôi tiếp tục lui ra ngoài, trong lòng cảm thấy lo lắng.

Không được, tôi phải tìm ra cách để đi lên.

Nhưng ngẩng đầu nhìn lên, trong hố đen ở phía trên, không có người giúp đỡ, tôi lại không biết bay, như vậy thì làm sao mà bay lên được?

Tôi lùi lại phía rìa của bức tường đá, đưa tay ra sờ. Bức tường đá không bằng phẳng và dường như có thể leo lên được, nhưng bức tường đá thẳng đứng này không có độ dốc hoặc thiết bị, tôi cũng không phải là người leo núi chuyên nghiệp, nếu muốn để leo lên, dường như là chuyện bất khả thi.

Và thật kỳ lạ là bề mặt của bức tường đá thực sự rất ấm, tôi không khỏi thắc mắc, nghĩ: liệu có thứ gì phát nhiệt nóng trong hang động ngầm này sao?

Tôi nhớ đến tên nơi này, Thiên Hỏa Cốc, lẽ nào đáy cốc thực sự có lửa?

Tuy nhiên, tôi chợt nghĩ nếu đúng như vậy thì nên gọi là Thiên Hỏa hay gọi là Địa Hỏa đây...

Lúc này, khi đặt tay lên vách đá, tôi chợt cảm thấy có sức nóng kỳ lạ, trong lòng bàn tay có cảm giác nóng rát, tôi vội thu tay lại, nhìn lên thì thấy trên tảng đá có một tiếng khò khè, khoan ra một tia lửa to bằng nắm tay.

Tôi ngạc nhiên lùi lại, và thấy tia lửa lắc lư hai cái, trong nháy mắt biến thành một quả cầu lửa lớn, tiếp theo là một tràng nổ liên tục, hơn chục tia lửa xuất hiện trên bức tường đá, tạo ra những tiếng lửa cháy nổ lách tách, ánh lửa nhanh chóng soi sáng gần hết hang động.

Cảnh tượng này làm tôi há hốc mồm, trên tường đá hình như cắm hơn chục ngọn đuốc, lúc này nhờ có ánh lửa từ trên tường đá tỏa ra, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy muôn vàn vì sao sáng lên trên bầu trời đêm.

Tuy nhiên, bất chấp ánh lửa bập bùng, chói mắt, vẫn có một lỗ đen phía trên bức tường đá, chỉ cách một khoảng, nơi ánh lửa chiếu rất sáng. Tôi bình tĩnh lại, nhìn xuống ánh lửa phía dưới cái bóng bị kéo dài của mình, nhịp tim bất giác bắt đầu tăng tốc.

Có chút không ổn rồi, lỡ có cháy cả hang động thì tôi chẳng phải thành vịt quay sao? Đến lúc đó sẽ không còn chỗ nào để chạy, chết là cái chắc.

Không được, tôi phải tìm cách thoát ra càng sớm càng tốt.

Ngẩng đầu nhìn lên, trong hang động vẫn còn một đoạn đường dài, phía trước tuy rằng đã bắt đầu bốc cháy nhưng cũng ít hơn ở đây, suy nghĩ xong tôi bắt đầu đi về phía trước. Nếu đã có không khí nóng thổi vào thì sẽ có chỗ lưu thông không khí, biết đâu sẽ có lối ra.

Đá dưới chân dần dần có chút nóng lên, tia lửa trên tường đá trước mặt phát ra từng đợt, trong lòng có chút rợn tóc gáy, vừa định tăng tốc độ, đột nhiên phía trên truyền đến một tiếng cảm thán.

- A... bốp...

m thanh sau đó phát ra từ thứ gì đó rơi trên mặt đất, tôi dừng lại nhìn, cách đó không xa, dưới ánh lửa, hình như có người đang nằm, chật vật đứng dậy.

Trong lòng tôi cảm động, vội vàng chạy tới, từ xa nhìn ra có vẻ là một người phụ nữ, lại gần thì ra là cô gái bên cạnh Thiết Thác Pháp Sư.

Thấy cô ấy đang từ dưới đất bò dậy, ngẩng đầu nhìn tôi, cũng sốc, buột miệng nói:

- Là anh, hóa ra anh cũng bị rơi xuống…

Tôi gãi gãi đầu cười khổ:

- Ừ, thật là trùng hợp, tôi cũng bị ngã, trên đó xảy ra chuyện gì, mọi người đã tới chưa, còn đây là nơi nào?

Cô ấy sững sờ nhìn tôi nhưng lại không nói tiếng nào, rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh, chợt bật dậy, ngạc nhiên nói:

- Đây... đây là Động Hỏa Long?

Động Hỏa Long, tôi trấn kinh, lẽ nào chính là Hỏa Long Bát Hoang mà Hoàng Cửu Khanh đã từng nhắc đến?

Trong hang sâu đột nhiên có một cỗ nhiệt nóng nữa, đồng thời, phía trước truyền đến một tiếng gầm nhẹ...

 

0.11087 sec| 2421.961 kb